Ta bị U Chỉ kéo đến hậu viện khách sạn, nàng nhìn xung quanh xác định không ai, mới yên lòng hỏi ta: "Sao ngươi biến mặt mình thành thế này?"
"Ta..."
"Hay cho ngươi Tô Nhiễm, lừa ta khổ sở!" Dao Băng sư tỷ ngắt lời, "Vừa rồi lúc ngươi rống tứ sư huynh, ta đã thấy không ổn, thật đúng là ngươi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Ta thực bất đắc dĩ: "Các ngươi nghĩ ta nguyện ý ép mình vậy sao, còn không phải vì đào hôn."
Dao Băng sư tỷ hai mắt tỏa sáng: "Nhiễm Nhiễm, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi rốt cuộc kiên trì phản kháng dũng cảm. Các sư huynh kể ta nghe chuyện ngươi đào hôn, không ngờ ngươi thông minh như vậy, đổi diện mạo chạy tới ngay trước mắt chúng ta. Ba mươi sáu kế tối thượng nhất không phải là 'Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất' sao? Ngươi đã học được cách áp dụng."
Nói xong, ta với U Chỉ mặt xám xịt như đất. Nàng vẫn không thấy có gì không đúng, vẫn vui tươi hớn hở. Dao Băng sư tỷ vẫn chết tính giả vờ hiểu biết, ta rất muốn nói cho nàng, "Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách", hơn nữa trong ba mươi sáu kế căn bản không có thuyết 'Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất', nàng đã nghe ai nói vậy?
"Dao Băng, là 'Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách'." U Chỉ hảo tâm nhắc nhở.
Dao Băng sư tỷ nhướn mày: "Không đúng, ta nhớ rõ là 'Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất', ta không nói sai. Ngươi nói xem, ở đâu mới là nơi an toàn nhất?"
"Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất." U Chỉ thốt lên.
Dao Băng sư tỷ thực vui vẻ: "Không phải đúng rồi sao, ta đã nói thôi, ta sao có thể nhớ lầm."
U Chỉ sắp khóc, nàng bị Dao Băng sư tỷ dắt đi vòng vòng từ khi nào cũng không biết. Ta thực đồng tình, chơi chữ với nữ thần, không phải muốn tự tìm đường chết sao! Năng lực bóp méo ngôn ngữ của Dao Băng sư tỷ với sư nương là tuyệt nhất Thục Sơn, nếu không sao gọi là "Nữ thần". Thân là người, chúng ta sẽ không đấu cùng "Thần", sự thật nói chúng ta biết, trăm ngàn không thể khiêu chiến "quyền uy".
Ta vỗ vỗ vai U Chỉ, an ủi.
"Sư tỷ, trăm ngàn lần cũng không thể tiết lộ thân phận thật của ta cho người khác, nhất là các sư huynh." Ta nhắc nhở.
Dao Băng sư tỷ trả lời rất kiên quyết: "Đương nhiên, ngươi không tin người khác nhưng phải tin tưởng ta."
"Vào thôi, ta đã đói bụng." Ta nói.
"Đợi chút." U Chỉ gọi ta lại, "Ngực của ngươi còn đau không?"
Ta lắc đầu: "Đã lâu không có động tĩnh gì, đại khái đã không sao, thay ta cám ơn Vãn Hương Đan của Tố Nữ."
"Nhưng sư tỷ nói, Vãn Hương Đan chỉ có thể áp chế độc trong cơ thể ngươi, không thể trị tận gốc. Ba năm nay sư tỷ vẫn dốc lòng nghiên cứu y thuật, hy vọng có thể tìm ra phương pháp chữa trị. Vốn pháp hội lần này là Tĩnh Từ sư thái mời sư tỷ nhưng trước khi xuất môn sư tỷ sực nhớ một việc. Năm đó sư phụ đưa sách thuốc cho Giang Nam Vi Vũ Sơn Trang Tống trang chủ, nàng nghĩ trong sách có thể ghi lại thứ nàng muốn tìm. Lập tức nàng liền thay đổi hành trình đi Giang Nam, pháp hội đành do ta thay nàng tham dự."
Nghe U Chỉ nói vậy, ta thực cảm động. Độc giải được cũng tốt, giải không được cũng tốt, có phần tâm tình này của Tố Nữ cũng đã đủ rồi. Ta tận lực ngoác miệng cười, lấy lòng nàng: "Không sao, tốt xấu gì ta cũng là người luyện võ, sao có thể dễ dàng độc phát thân vong."
"Nhiễm Nhiễm, nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện gì, ta nhất định chém Trầm Minh Phàm."
Khi nói những lời này, Dao Băng sư tỷ ngữ khí thực ôn nhu, thanh âm không tăng thêm. Đối với ngươi nào nghe ra được sẽ sởn gai ốc, Nhạc Phong nói đúng, lúc nữ thần ôn nhu là lúc đáng sợ nhất. Nàng nói được khẳng định làm được, Tô Nhiễm ta một thân hai mạng, nói cao thượng một chút, vì tứ sư huynh ta phải sống tốt.
Khi ba chúng ta trở lại khách sạn, ta kinh ngạc phát hiện thêm một người mới xuất hiện, không phải ai khác, chính là Tần Lãng ta "mong nhớ ngày đêm". Hắn đang ngồi cạnh Sở Tức Vấn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Lãng, thần kinh toàn thân căng thẳng, trong lòng tụng niệm "Nam mô a di đà Phật" hơn mười lần mới miễn cưỡng nhịn được, không xông lên đánh hắn. Dao Băng sư tỷ phát hiện ta không ổn, nàng kéo kéo tay áo, ta kề sát vào tai nàng thấp giọng: "Nam nhân áo đen bên cạnh Sở Tức Trữ là Tần Lãng, chính là kẻ đào hôn Tần Lãng hại ta quét rác."
Sau đó, ta rõ ràng cảm thấy Dao Băng sư tỷ cũng nhiệt huyết sôi trào, nàng mạnh mẽ xông lên, may mắn ta đã đoán trước, sớm giữ nàng lại.
"Sư tỷ, hiện tại không phải lúc thể hiện chúng ta tỷ muội tình thâm, lần sau mới giúp ta đánh hắn đi." Ta nhỏ giọng.
Trước mắt không thể bại lộ thân phận, dù thế nào ta cũng đào hôn, nhiều người biết ta sẽ mất mặt.
Chúng ta yên lặng về chỗ của mình. Ra ngoài một chuyến, khách điếm trừ việc thêm một tên Tần Lãng, cũng không phát sinh biến hóa lớn. Hết thảy vẫn hài hòa như vậy, Diệp Khuynh Thiên vẫn thâm tình nhìn Lâu Huyên, Lâu Huyên vẫn không nhìn sóng tình của mỹ nhân, Lâu Ý Ý vẫn ăn sóc quế ngư thực thục nữ, những người khác vẫn chen lấn, tranh đoạt "nơi sống yên ổn"...
Một khắc kia ngồi xuống, ta quét mắt về hướng Tần Lãng. Chỉ thấy hắn lấy một phong thơ từ trong tay áo ra đưa cho Sở Tức Trữ, lại không biết từ đâu lấy ra một trủy thủ nhỏ đưa cho nàng, ta thấy mà sửng sốt. Đây là tình huống gì, Tần nhị công tử hắn cũng không câm điếc, có gì nói không thể giáp mặt mà nói, sao lại đưa thư tình? Có phải nội dung bên trong nội dung quá thâm tình cảm động, ngại ngùng khó mở miệng?
Người ta đều tặng ý trung nhân son phấn hay ngọc bội quý trọng linh tinh gì đó, Tần Lãng sao vừa thấy Sở Tức Trữ liền đưa trủy thủ cho người ta? Trủy thủ kia để làm gì? Có phải nếu Tĩnh vương gia không đồng ý cho Sở Tức Trữ đi cùng Tần Lãng, nàng sẽ dùng trủy thủ này tước tóc làm ni cô? Chẳng may lúc cạo đầu cắt phải da thì làm sao bây giờ, cắt phải ngón tay thì làm sao bây giờ? Sẽ rất đau...
Dao Băng sư tỷ lay ta, ta lập tức ý thức mình đang phân tâm. Trời a, ta đang suy nghĩ lung tung gì đó, người ta cắt phải da, phải ngón tay cũng đâu liên quan tới ta!
"Ngươi làm gì, không yên lòng?" Dao Băng sư tỷ hỏi ta.
"Cái kia... Ta... Nóng quá!" Ta đầu tiên không đáp sau buông ra một câu.
Lâu Huyên quay đầu liếc ta rồi tiếp tục uống trà. Sao hắn thích uống trà như vậy!
Ta vụng trộm nhìn Sở Tức Vấn thấy hắn cũng đang vụng trộm nhìn ta, bốn mắt nhìn nhau, ta thực quẫn bách, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin hắn không vạch trần. Hắn mỉm cười bảo ta yên tâm. Kỳ thật ta không cần lo lắng, người ta còn ước gì Tần Lãng không biết ta là ai, để hắn quang minh chính đại nói chuyện yêu đương với Sở Tức Trữ.
Ta cầm chén nước, giơ lên đến miệng mới phát hiện trống không. U Chỉ bèn rót cho ta, ta lập tức uống, không chú ý nước nóng, đầu lưỡi bị bỏng. Ta hoảng hốt, lại thả chén xuống, ‘choang’ một tiếng thanh thúy phá lệ.
Toàn bộ xung quanh nhìn ta, ta hận không thể chui xuống bàn trốn, làm vỡ chén trà đầu tiên ta còn đúng lý hợp tình viện cớ vì tứ sư huynh gọi, lần thứ hai thực dọa người. Những người này nhìn ta làm gì, cũng không phải ta thích làm vỡ chén.
"Lấy một cái khác lại đây." U Chỉ sai tiểu nhị.
Ánh mắt tiểu nhị nhìn ta thực khinh bỉ, hẳn là đau lòng vì mấy cái chén nhỏ xíu kia.
Tình cảnh này càng làm ta thấy miệng khô lưỡi khô, lại rót một chén nước. Lúc này ta đã có kinh nghiệm, khi uống nước tuyệt không nhìn người khác, tuyệt không phân tâm, học tập Lâu Huyên, toàn tâm toàn ý.
Ta đã được khai sáng, trách không được vì sao Lâu Huyên làm ngơ tình ý của Diệp Khuynh Thiên, thì ra hắn cũng sợ làm rơi chén. Hắn là Du Long Công Tử, là danh nhân, trước mặt công chúng làm vỡ chén trà sẽ hủy hoại hình tượng tốt đẹp của hắn trong lòng hàng vạn cô gái.
Trên thang lầu truyền xuống tiếng bước chân ‘thùng thùng thùng’. Người ở khách sạn Phong Vân đều là "nhân vật phong vân", ta rất ngạc nhiên muốn biết đại nhân vật đó là ai nhưng nghĩ mình đang uống nước, không thể phân tâm, vất vả kiềm chế, không quay đầu xem.
"Tần nhị công tử, quả nhiên ngươi xuất hiện ở đây!"
"Choang —— "
Đúng vậy, ta thực vinh hạnh đánh rơi cái chén thứ ba. Lúc này ta thật thành tiêu điểm của khách sạn Phong Vân, ánh mắt mọi người đều dồn lên người ta. Lâu Huyên buông chén, quay đầu nhìn ta. Diệp Khuynh Thiên cũng thu hồi thâm tình với Lâu Huyên, chuyển sang nhìn ta. Dao Băng sư tỷ và U Chỉ sắc mặt trắng bệch, phỏng chừng bây giờ các nàng hận không thể không quen ta, ta không chỉ tự làm mất mặt còn làm các nàng mất mặt.
Ta trong trạng thái hóa đá, trừ bỏ ngẩn người, không có phản ứng khác. Hiện tại chỉ sợ tứ sư huynh đến trước mặt ta, cẩn thận nhìn ta chằm chằm, ta cũng không dám rống hắn. Ta nhìn trời phát thệ, sau đó lại thề, thật sự không phải lỗi của ta. Đâu ai muốn làm vỡ ba cái chén trong khoảng thời gian ngắn khiến người khinh bỉ, đây còn không phải vì ta giật mình thôi sao.
Này này này... Giọng này... Giọng này... Không phải Tô Nam thì là ai! Hắn cũng đến đây?
Ta liếc một chút, không chỉ có Tô Nam, Tô Duyên cũng có mặt. Vừa rồi ta còn ghen tị với Sở Tức Trữ, Lâu Ý Ý có ca ca tốt bên cạnh, mình có nhiều ca ca vậy nhưng không một ai kề cận. Kết quả thì sao, ta chỉ có thể cảm tạ ông trời đối xử với ta quá tốt, thật nghĩ gì được nấy, sao lúc ta nghĩ tới vàng bạc không thấy trên trời rơi xuống khối nào.
Tô Nam và Tô Duyên từng bước đi đến cạnh Tần Lãng, Sở Tức Trữ lo lắng nhìn Tần Lãng mà Tần Lãng mặt không đổi sắc, như thể việc không đáng lo.
"Tần nhị công tử, ngươi rất vui vẻ." Tô Nam ngoài cười nhưng trong không cười.
Trước kia quan hệ của bọn họ không phải tốt lắm sao, Tô Nam gọi hắn một tiếng "Tần huynh", lúc này sao xuống cấp thành "Tần nhị công tử".
Tần Lãng hơi hơi vuốt cằm: "Khách khí."
Tô Nam lập tức nói tiếp: "Ngươi cũng hiểu ta không khách khí với ngươi, hẳn là khách khí thay muội muội của ta mới phải?"
Không đợi Tần Lãng mở miệng, Tô Nam thừa thắng truy kích: "Tần nhị công tử theo Hiên Viên Kiếm Thần học nghệ, tại hạ đã sớm muốn lãnh giáo mấy chiêu, không biết nhị công tử có chịu nể mặt hay không?"
Trước kia sao ta không phát hiện Tô Nam là một ca ca tốt nhất, hắn vì ta xả hận, từ kinh thành xa xôi chạy tới Lạc Dương, đánh nhau với Tần Lãng! Ta thật quá cảm động, sau này về nhà, ta thề tuyệt không khi dễ Tô Nam nữa.
Tô Nam đề cập đến sư phụ của Tần Lãng, ngụ ý là đánh cũng đánh, không đánh cũng đánh. Nếu không nghênh chiến, Tần Lãng không chỉ mất mặt mà còn hủy hoại thanh danh sư phụ hắn. Loại chuyện khi sư diệt tổ như vậy, Tần Lãng sao dám làm.
Quả nhiên, Tần Lãng đứng lên, ôm quyền nói: "Tại hạ cũng muốn lĩnh giáo Tô huynh mấy chiêu."
Chương 28: Vị hôn phu của nàng là Lâu Huyên
Tô Nam hẹn Tần Lãng luận võ tại Hắc Đoạn Nhai khi mặt trời lặn. Tin này làm mọi người nhiệt huyết sôi trào, trò hay càng ngày càng phấn khích. Không chỉ có thể vừa ngắm thiên hạ đệ nhất, đệ nhị mỹ nữ mà còn có thể chứng kiến hai đại soái ca cao thủ quyết đấu, mua một tặng một cũng không lợi được chừng này. Người bỏ tiền trọ lại chuồng cao giá cũng được an ủi, lệ rơi giàn dụa, lần này thật không uổng công đến đây, ở chuồng cũng đáng, bị muỗi rận trong chuồng cắn cũng đáng.
Dao Băng sư tỷ tự đáy lòng ca ngợi ta: "Nhiễm Nhiễm, ngươi thật vĩ đại, có thể khiến hai nam nhân đánh nhau vì ngươi, thật long trọng."
"Ngươi mới vĩ đại, ngươi càng vĩ đại hơn ta, ngươi có thể khiến một nam nhân vì ngươi đánh với cả đám nam nhân." Ta không phục, đáp trả nàng vài câu.
Vĩ đại vậy ta không cần, cũng không phải chuyện vinh dự gì.
Dao Băng sư tỷ bị ta nói đến hôn mê, không cách gì chống đỡ. Ta đều nói thật, nàng không phải khiến tam sư huynh vì nàng một mình quyết đấu phái Thanh Thành sao, hơn nữa bị đánh đến nửa chết nửa sống, bị khiêng lên Thục Sơn. Tình hình lúc đó làm ta hết hồn, mặt tam sư huynh như đầu heo, đầu heo ngũ sắc, một khối xanh tím kinh người!
"Kia... Kia cũng không phải ta bảo hắn đi đánh..." Dao Băng sư tỷ nhỏ giọng nói thầm.
U Chỉ nhịn không được bật cười: "Sẽ có nhiều người đến xem kịch vui, chúng ta có đi hay không?"
"Đương nhiên đi!" Dao Băng sư tỷ nói, "Hiện tại phải đi."
Nàng là nữ vương bát quái, chuyện náo nhiệt sao có thể thiếu nàng.
Chân trước vừa ra giữa cửa khách sạn, ta liền thấy Tô Duyên đang nói chuyện cùng Lâu gia huynh muội ở cách đó không xa. Tô Duyên cười hì hì, không chừng là hắn giả dạng, Lâu Huyên nhìn không ra là biểu tình gì, thần tiên tỷ tỷ sắc mặt không tự nhiên. Lòng hiếu kỳ của ta lại trồi lên, kéo Dao Băng sư tỷ và U Chỉ xáp lại, tính nghe xem bọn họ nói gì.
"Lâu huynh biệt lai vô dạng, không ngờ có thể gặp ngươi ở đây." Tô Duyên nói.
Lâu Huyên trả lời: "Ta cũng không ngờ gặp huynh đệ các ngươi ở đây, xem ra lực hấp dẫn của pháp hội lớn hơn tưởng tượng của ta nhiều."
"Không phải vậy, chúng ta không đến xem pháp hội, chỉ do trùng hợp."
"Các ngươi tới đây vì..." Lâu Ý Ý chen vào một câu.
Tô Duyên thực bất đắc dĩ: "Còn không phải vì thập nha đầu nhà ta sao, quên đi, việc này không nói cũng được."
Thì ra bọn họ thật tới tìm ta, ta đổ mồ hôi một phen, cảm tạ mấy cái mặt nạ của Sở Tức Vấn, nếu không sẽ xảy ra nhiễu loạn. Ta kéo kéo Dao Băng sư tỷ và U Chỉ, ý bảo các nàng chạy đi thôi.
Lại nghe Tô Duyên còn nói: "Lâu huynh, lão thất vì Nhiễm Nhiễm quyết đấu với Tần Lãng, ngươi nói ta có phải cũng nên tỏ vẻ quan tâm một chút với biểu muội Gia Gia của mình hay không, đấu với ngươi mấy chiêu?"
"Ai nha ——" Ta dừng chân tức khắc.
Không phải chứ, một bên yên ả, một bên dậy sóng. Huynh đệ tỷ muội Tô gia từ khi nào trở nên hòa thuận vui vẻ, tương thân tương ái, đoàn kết hỗ trợ như vậy?
Lâu Huyên không trả lời nhưng sắc mặt tối sầm, Lâu Ý Ý cũng lộ vẻ lo lắng.
"Ha ha, là nói giỡn." Tô Duyên phá vỡ cục diện xấu hổ, "Đi thôi, đến xem bọn lão thất."
Tim ta cuối cùng về lại chỗ cũ. Công phu Lâu Huyên thế nào ta không biết nhưng Tô Duyên quả có thực lực. Đừng thấy hắn ngày thường hi hi ha ha, không chút đứng đắn, nói đến chuyện đánh nhau, trong huynh đệ Tô gia hắn nhận vị trí thứ hai không ai dám nhận thứ nhất. Lâu Huyên đánh với hắn cũng không dễ, lỡ may khuôn mặt anh tuấn chết người kia bị Tô Duyên hủy hoại, về sau Tô gia sợ là không có ngày yên tĩnh, nữ nhân mê luyến hắn mỗi ngày sẽ ném trứng thối vào nhà chúng ta.
Đến Hắc Đoạn Nhai, nhìn cảnh tượng đồ sộ trước mắt, ta thực hối hận không đến sớm chiếm chỗ. Nói người ta dồn hết về đây cũng không ngoa chút nào, sợ là toàn bộ người ở trấn đều đến xem náo nhiệt. Tiểu thương sáng ý còn dựng quán lên, bán khoai lang, kẹo hồ lô, buôn bán thật đắt hàng. Vừa ăn vừa xem luận võ là chuyện thích ý dường nào. Thậm chí còn bán ghế, ta đoán đại khái chỉ là miếng lót yên ngựa.
Tô Nam với Tần Lãng đều là người tốt, đánh nhau thôi cũng có thể vực dậy kinh tế nơi trấn nhỏ này. Ta dám khẳng định, trải qua pháp hội lần này, kinh tế của trấn sẽ nhảy vọt.
"Đến đây, đến đây, đặt cược đi, mua xong rời tay..."
Tiếng này là...
Ba người chúng ta không hẹn mà cùng quay đầu lại, chỉ thấy vài nam nhân áo đen ngồi trên bãi mở sòng, nhiều người tràn đến đặt cược. Cảnh tượng rất quen thuộc, giống hệt sự kiện quần ẩu tại Thục Sơn ba năm trước. Chẳng qua hôm nay không phải quần ẩu mà là đơn đả độc đấu, địa điểm cũng từ Thục Sơn chuyển đến Hắc Đoạn Nhai. Ta hỏi một người qua đường mới biết nam nhân áo đen là tiểu nhị ở đổ phường Đồng Thịnh trên trấn.
Dao Băng sư tỷ sáng mắt, tám chín phần cũng đang nhớ lại chuyện năm xưa, khi đó nàng còn lời một trăm lượng bạc.
"Nhiễm Nhiễm, chúng ta cũng đặt cược thôi." Dao Băng sư tỷ thực kích động.
Ta do dự: "Lỡ thua thì sao bây giờ, ta thực túng, không có tiền."
"Yên tâm, có ta ở đây, ngươi còn sợ thua sao? Ta cũng không phải lần đầu cá cược, năm đó ta còn kiếm lời đó thôi."
Ta không nói gì. Nàng còn không biết xấu hổ đề cập đến chuyện năm đó. Nếu ta không mơ hồ xông vào đám người kia, ai thua ai thắng còn không chắc, nàng thắng một trăm lượng bạc còn không phải nhờ công lao của ta.
"Sư tỷ, sư tỷ ngươi làm gì..."
Dao Băng sư tỷ giãy khỏi tay ta, lập tức hướng về sòng bài, lấy ra mười lượng bạc, phóng lên bàn: "Ta mua Tần Lãng, mua Tần Lãng thắng!"
"Được rồi!" Tiểu nhị áo đen vui vẻ lấy tiền.
Ta chạy lại chỗ nàng: "Ngươi thật hư đốn, muốn mua cũng nên mua Tô Nam, đó là ca ca ta, ngươi sao để cánh tay đánh khuỷu tay!"
"Ta đương nhiên biết hắn là ca ca của ngươi nhưng cũng đâu không thể cam đoan hắn sẽ thắng. Ta muốn mua thì phải mua người có thể giúp ta thắng. Nhiễm Nhiễm ngươi tin không, Tần Lãng chắc chắn sẽ thắng, người ta là truyền nhân Hiên Viên Thần Kiếm. Tin ta đi, ta không nhìn lầm, năm đó ta còn..."
Không đợi Dao Băng sư tỷ khoe hết, ta thở phì phì móc tiền ra, giơ tấm ngân phiếu mười vạn lượng Nhạc Phong cho lên cao... Người xung quanh thẳng mắt, chưa thấy ai đặt lớn như vậy. Nào biết ta giơ ngân phiếu lên ngắm một chút rồi cất lại, sau đó từ trong tay áo móc ra một lượng bạc để lên bàn: "Ta mua Tô Nam."
Mọi người vừa rồi còn sáng mắt chốc lát chuyển thành kinh ngạc, tiểu nhị đổ phường cũng sửng sốt, lắp ba lắp bắp: "Cô nương ngươi... Ngân phiếu... Của ngươi... "
Thì ra còn nhớ thương ngân phiếu của ta. Ta mỉm cười thực thục nữ: "Ngượng ngùng, ngân phiếu là sính lễ cha mẹ cho ta, không thể đặt."
U Chỉ sư tỷ buồn cười, Dao Băng sư tỷ không phản ứng, bản chất ta thế nào nàng đã sớm rõ nên không trách.
"Cô nương, xin hỏi người đã có ai chưa?"
"Đúng vậy, đúng vậy, cô nương, sinh thần bát tự của cô nương là..."
"Cô nương là người ở đâu, trong nhà có mấy người..."
"..."
Thật nhiều người vọt tới cạnh ta, hơn nữa tất cả đều là nam. Ta trợn mắt, đây là tình huống gì chứ?
"Còn không phải ‘sính lễ’ mười vạn lượng kia gây họa!" Dao Băng sư tỷ tiến đến thì thầm bên tai ta.
Không phải nói Lạc Dương rất phồn hoa sao, sao có thể có nhiều người động tâm với "sính lễ" của ta thế? Ta tính chạy nhưng đông quá, vây một vòng quanh ta, căn bản không đi được.
"Kia... Nàng đã đính ước, thật sự!" Dao Băng sư tỷ nhanh chóng giải vây giúp ta, "Ta có thể làm chứng!"
U Chỉ cũng phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, nàng thật sự đã đính ước."
"Chỉ là đính ước thôi, có thể từ hôn."
"Đúng vậy, đúng vậy, chi bằng cô nương giải trừ hôn ước theo ta, ta sẽ đối xử tốt với cô nương."
"Cô nương, ta vừa gặp người, đã không thể kềm chế, yêu thương người..."
"Còn có ta, ta đối với người nhất kiến chung tình tái kiến ái mộ, gặp gỡ lần thứ ba thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn..."
"..."
Trời a, ai ban cho ta một khối đậu hủ đập đầu, rốt cuộc là chuyện gì!
Dao Băng sư tỷ ngăn cơn sóng dữ: "Từ hôn gì chứ, vì sao phải từ hôn, các ngươi biết vị hôn phu của nàng là ai không, nói ra hù chết các ngươi!"
Lập tức có người hỏi: "Hôn phu của nàng là đại nhân vật nào, cô nương thử nói xem?"
Tại thời khắc này, ta rất muốn bịt miệng Dao Băng sư tỷ, cho tới bây giờ, lời nàng thốt ra cũng đều đáng sợ chết người. Ai ngờ vẫn chậm một bước, tay ta vừa giơ lên, nàng đã hé lộ: "Vị hôn phu của nàng là Lâu Huyên, Du Long Công Tử Lâu Huyên! Sao, nhân vật đủ lớn chưa!"
Thanh tĩnh chết người, thật là thanh tĩnh chết người. Không chỉ đám người vây xem không nói, ta cũng nói không nên lời, ngay cả Dao Băng sư tỷ cũng ngây ngẩn. Tuy ta rất tức giận nhưng đây tuyệt đối không phải lỗi của nàng, toàn Thục Sơn có thể làm chứng, Dao Băng sư tỷ miệng nhanh hơn não, chưa nghĩ đã nói.
Các nam nhân điên cuồng vì mười vạn lượng á khẩu, tròng mắt không nhúc nhích nhìn về phía sau ta.
Bỗng nhiên ta có cảm giác thật xấu. Ta thật cẩn thận, thật cẩn thận xoay người, tim rớt xuống đất. Lâu Huyên hai tay vòng trước ngực, mặt mỉm cười, ra vẻ thực hưởng thụ trò hay, Lâu Ý Ý bên cạnh nghệch mặt không hiểu.
"A, hắn không phải là Du Long Công Tử sao?" Có người tinh mắt, nhận ra Lâu Huyên.
Lập tức có người phụ họa: "Đúng vậy, hắn chính là Du Long Công Tử, ta đã thấy ở khách sạn Phong Vân..."
"Cô nương, hắn thật là hôn phu của người?"
"..."
Giờ khắc này ta thấy rõ một thực tế, xong rồi, xong rồi, ta đã bị Dao Băng sư tỷ hại chết.
Lâu Huyên không trả lời, ta bước đến cạnh hắn, không nói hai lời, níu tay hắn: "Ai nha, sao giờ huynh mới đến, để người ta đợi thật lâu..." Không ai thấy ta giấu trong tay áo, túm áo Lâu Huyên, ám chỉ hắn giúp ta. Ta hiện tại không phải Tô Nhiễm, không oán không cừu với hắn, hẳn là hắn sẽ thấy chết không cứu đi.
"Nương tử, mới không gặp trong chốc lát, nàng nhớ ta vậy sao?" Lâu Huyên rất phối hợp, "thâm tình" nhìn ta, rút tay đặt trên thắt lưng ta.
Dao Băng sư tỷ với U Chỉ tròng mắt thiếu điều vọt ra ngoài, ta thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia Lâu Ý Ý như hít phải một ngụm khí lạnh: "Nha! Đại ca... Người người người... Nàng nàng nàng... Hai người dám tư định chung thân! Trời trời ơi..."